đại ca mau chạy chị dâu đến rồi

【 Đến lúc này rồi mà bác streamer còn muốn thử nghiệm cái gì nữa! 】 【 Ngay cả bảo an, cảnh vệ các kiểu cũng có vấn đề, bác streamer, bác còn muốn ở lại lên kế hoạch gì nữa, còn không mau chạy đi.】 Bất tri bất giác, phòng livestream đã lên đến 2000 người. Vừa rồi lang thang trên mạng em có được tâm sự của một anh chồng. Mặc dù vợ chồng ly hôn đã lâu nhưng anh chị vẫn qua lại, một phần do anh vẫn còn thương chị nhưng phía chị dù vẫn gần gũi chồng nhưng chị không hề có ý định quay lại. chị dâu- em chồng. Trước Thiết kế "Chiếu Cà Mau" sẽ chính thức trở thành Trang phục dân tộc của đại diện Việt Nam tại Miss Universe 2022. Lộ diện top 10 người đẹp tài năng của Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2022. Ơn giời cậu đây rồi: Hoa hậu Tiểu Vy khóc nức nở, giành cúp từ Trường Giang. Chương 250: Cùng thi cùng giường cộng ốc "Thủy Tú, hy vọng anh không có việc gì!" Ta ba hai hạ liền búng kia quan che. Dưới ánh trăng, Thủy Tú một Mùa khô: Bắt đầu từ tháng 12 đến tháng 4 năm sau. Du lịch Cà Mau - Cần Thơ tự túc: nên đi vào mùa khô để thuận tiện cho việc tham quan và vui chơi (Hình ảnh: Internet). Dựa theo kinh nghiệm du lịch tự túc của Phượt, thời gian đẹp nhất để bạn đến Cà Mau đó là vào mùa Chương 68: Tìm nguyên nhân. Nam Nhã không biết phòng của mình bị lắp camera, càng không biết mỗi lời nói hành động của mình đều bị Nam Mẫn thấy hết. Bạch Lộc Dư xem hết cả buổi, không nhịn được tặc lưỡi nói: "Anh vốn cảm thấy em ác, bây giờ xem ra hai chị em họ Cố Tỉ Thành hạ cửa kính xe nói với Sư Niệm, "Chị dâu, chị đi đâu đấy?" Sau khi kết thúc buổi tập, Sở Lạc Nhất chạy đi tìm ông anh mình để nói về nghi vấn của bản thân. jav 18: sex han quoc com. Cố Tỉ Thành hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. jav 18: sex han quoc com Mâu thuẫn đất đai, ông Đặng Văn Hoa (ở Hà Nội) vung dao chém anh trai liên tiếp 4 nhát. Khi chị dâu xông vào can ngăn, bị cáo chém cả chị dâu. Hôm nay (20/5), TAND TP Hà Nội tuyên phạt bị cáo Đặng Văn Hoa (SN 1959, ở Phúc Thọ) mức án 14 năm vì tội Giết người. Theo cáo trạng, bị cáo Hoa và ông Đặng Văn Hòa (SN 1953) là anh em ruột, ở ngay cạnh nhau. pincatsjinne1989. Tác giả Nguyen Thi Thuy Thể loại Ngôn Tình, Tình Yêu, Nguồn Sưu Tầm Trạng thái Full "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi.""Nòng nọc là con gì?"Ách! Câu hỏi từ miệng Chỉ Nhiễm ... "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền...""Tôi không đến thu tiền, tôi thu người.""Hả? Thu... thu người?""Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?"Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run. Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy."Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..." "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi."Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ...Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát."Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi.""Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào."Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta kђเếק đảm nổi da gà."Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc.""Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi."Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào."Bố... bố không sao chứ?""Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái."Mấy người lại đến ức ђเếק bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó."Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện.""Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?""Tôi không có thật mà..."Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu?"Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em.""???""Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi.""..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn."Cậu Trình...""Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây."Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm."Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi.""Nòng nọc là con gì?" "Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi." "Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp." "Trình Sâm tao chẳng phải giỏi nhất là đi cướp hay sao? Đời này cô nhóc đó xác định phải chịu trách nhiệm với tao." Trình Sâm nhếch mép, thong thả đáp, bộ dạng quá mức vô sỉ ngang ngược. Hắn thích Chỉ Nhiễm năm năm, tình cảm đã ăn sâu vào trong máu, đâu thể nói bỏ là bỏ được. Bằng mọi cách hắn phải có được cô. Hổ nhún vai bĩu môi lắc đầu bó tay. Là hắn đơn phương thích nhưng lại bắt cô bé kia chịu trách chịu? Ai đời lại ngộ lạ như vậy chứ? Cơ mà anh ta cũng rất tò mò Trình Sâm sẽ làm thế nào để lấy được nàng. Trình Sâm ngầm cười, xong liền rút bao thuốc lấy một điếu bỏ lên miệng châm lửa rít một hơi, chậm rãi nhả ra. Làn khói nghi ngút bay lên ẩn hiện gương mặt không rõ biểu cảm, chất giọng khàn khàn vang vọng. "Vấn đề ở bến cảng sao rồi?" "Đã giải quyết xong xuôi, mày yên tâm không còn kẻ nào dám bon chen tranh giành địa bàn làm ăn với chúng ta." Hổ khẽ nhếch môi, đắc ý đáp. Hổ tên thật Giai Thụy, anh ta có một hình xăm con hổ lớn ở sau lưng nên từ đó mọi người hay gọi như vậy. Giai Thụy là anh em chí cốt với Trình Sâm cũng được mười lăm năm. Từ năm mười lăm tuổi bà Trình Sâm mất, hắn trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa, hắn lang thang phiêu bạt giang hồ thì gặp Giai Thụy cùng cảnh ngộ. Rồi kết nghĩa huynh đệ, đến nay bọn họ đã có địa bàn làm ăn và đông đảo đàn em. Trong giới giang hồ trên dưới tất cả đều kính trọng bọn hắn, chẳng ai dám to gan động vào. *** Vài ngày liền Chỉ Nhiễm đều ra ngoài sạp hàng phụ giúp bố, những người kia cũng không thấy lui tới kiếm chuyện nên hai bố con cô cũng yên lòng. Hôm nay Chỉ Nhiễm bận cùng bạn phải ra thư viện tham khảo ôn bài thì nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến báo bố cô bị tai nạn. Cô hoảng hốt sốt sắng run sợ gấp gáp chạy tới bệnh viện Hòa Bình. Bước vào cửa cô thở hồng hộc, hốc mắt ửng đỏ, đang định hỏi y tá phòng bố thì ở phía hàng ghế một người đàn ông vẩy gọi. "Chị Nhiễm! Chị Nhiễm bên này." Chỉ Nhiễm ngoáy đầu nhìn, gương mặt hơi ngơ ngác. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, lo cho bố còn gặp bọn đàn em của ông chú già? Không lẽ họ là người gây tai nạn cho bố cô? Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, trông thấy Chỉ Nhiễm bọn đàn em Trình Sâm lập tức cúi chào. "Thúc thúc đang ở bên trong để băng bó vết thương ạ. "Sao mấy người lại ở đây? Chẳng nhẽ..." Chỉ Nhiễm nhíu mày, còn chưa nói xong cửa phòng đột nhiên mở ra, bố cô được một chị y tá nhẹ nhàng dìu ra, ở dưới chân phải ông bị băng một cục. Chỉ Nhiễm bước đến nắm tay bố, cúi chào chị y tá, nữ y tá khẽ gật, thấy người nhà đã tới, chị yên tâm giao bệnh nhân lại rồi trở lại vào trong. "Bố... Bố có làm sao không ạ?" "Bố không sao, chân chỉ bị trật khớp một chút." "Là do mấy người kia làm đúng không ạ?" Cô giận dữ chỉ tay về phía bọn đàn em của gã Trình Sâm. Bố cô thở dài lắc đầu. "Chị Nhiễm, thúc thúc đã ổn vậy chúng em xin phép đi trước ạ, chúng em còn phải sang thăm Đại Ca." Dứt lời, mấy người đó đồng loạt rời đi. Cô nhăn nhó, đầu óc rối tinh rối mù, liền quay sang nhìn bố. Thăm Đại Ca? Ông chú đó thì bị gì? "Buổi trưa bố đi lấy trái cây, khi trên đường trở về thì gặp một chiếc xe điều khiển không đúng làn đường đâm vào, lúc ấy cái cậu Trình đó lao ra cứu giúp, bố chỉ bị ngã còn cậu Trình thì bị chiếc ô tô đâm phải." "Nghe nói cậu ta bị nặng lắm, Nhiễm Nhiễm à, con hãy tới thăm hỏi, để chúng ta còn phụ tiền thuốc men." Ông thở dài, kể lại tường tận đầu đuôi. Cô trợn mắt há hốc mồm. Không thể tin cái ông chú kia lại cứu bố cô. Theo sự phân phó của bố, cô sang phòng bệnh thăm nom hắn, dẫu sao ông chú đó cũng là ân nhân. Phòng 301! Chỉ Nhiễm gõ cửa, rồi chầm chậm bước vào, ở trong phòng vây quanh là đàn em và một vị bác sĩ. Còn cái chú Trình Sâm thì... Cô phải che miệng hốt hoảng. Hắn bị băng bó cả tay cả chân nằm trên giường bệnh. Tiêu rồi! Tiêu rồi. Chỉ Nhiễm cắn răng, khom lưng cúi đầu. "Nhiễm Nhiễm! Em đến thăm tôi à?" "Bố tôi bảo đến... cảm ơn chú vì đã cứu bố tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí và mọi khoản chữa trị ạ." "Tôi... không cần tiền, Nhiễm Nhiễm, bác sĩ bảo rằng, tôi có nguy cơ sẽ không còn đi đứng như bình thường được nữa." Hắn thều thào cất giọng, nét mặt tái nhợt. "Đại Ca, dù anh có ra sao thì bọn em vẫn luôn ở bên cạnh." Bọn đàn em ủ rũ đứng bên góc giường đau lòng đồng loạt lên tiếng. Bác sĩ "???" Chỉ Nhiễm nhíu mày, hắn nói vậy là có ý gì? Là muốn cô phải chịu trách nhiệm ư? Nhất thời cô im lặng không biết nói thế nào. Không thấy Chỉ Nhiễm lên tiếng, Trình Sâm ho, khẽ hất tay nói tiếp. "Thôi, Nhiễm Nhiễm em mau trở về đi, dù sao tôi cứu người cũng không phải để nhận tiền từ em." Chỉ Nhiễm bấm bụng ngẩng mặt, hắn đã cứu bố cô, bây giờ hắn thành ra như vậy Chỉ Nhiễm cũng không đành làm lơ. Vả lại cô rất ghét mắc nợ, tốt nhất giải quyết một lần cho xong. "Chú cần gì cứ nói với tôi, chú là ân nhân của nhà tôi, việc trả ơn là điều dĩ nhiên." Giọng Chỉ Nhiễm rất nhẹ, không giống như mọi lần trước chanh chua, cáu bẳn. Sau khi nghe vậy, nơi khóe môi Trình Sâm khẽ mấp máy. Hắn thở dài nặng nề, bộ dạng đáng thương đáp. "Thật ra tôi không bắt em chịu trách nhiệm, tôi chỉ muốn em chăm sóc đến khi tôi xuất viện là được, di chứng sau này em không cần phải lo. Là tôi tự nguyện cứu bác trai." Chỉ Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá hắn không bắt cô chịu trách nhiệm, chuyện chăm sóc thì không thành vấn đề. Đến khi hắn xuất viện cô và hắn chẳng ai nợ ai. "Được! Giờ tôi đưa bố về nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi quay lại mang đồ ăn cho chú. Chú nghỉ ngơi đi." Chỉ Nhiễm nói xong liền cúi chào, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, cũng không cần nghe hắn trả lời. Cánh cửa vừa khép lại, người im lặng từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo chất vấn. "Trình Sâm! Mẹ cậu! Tại sao tớ là bác sĩ lại không biết cái chuẩn đoán nguy cơ không thể đi đứng bình thường kia nhỉ?" "..." "Chẳng qua cậu chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là xong. Thế mà cậu bảo y tá băng bó như kẻ tàn tật thế này? Còn muốn ở lại bệnh viện 1 tháng?" "Cậu làm vậy là để lừa con gái nhà người ta?" "Xì! Cậu thì biết gì chứ?" Trình Sâm nhếch mép nhún vai đáp. "Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ." "Cậu... Cậu Trình! Hôm nay hình như chưa đến ngày thu tiền..." "Tôi không đến thu tiền, tôi thu người." "Hả? Thu... thu người?" "Con gái ông hôm nay là tròn mười tám tuổi rồi nhỉ?" Người đàn ông nghe xong gương mặt càng tối đi, mồ hôi rịn ra một mảng, ông nhìn chàng trai trước mắt, dáng vẻ ông vô cùng lo lắng, bàn tay bất giác run run. Chàng trai này chính xác là một gã xã hội đen, giang hồ bậm trợn. Vùng này cậu ta chuyên đi khắp nơi thu tiền bảo kê, ngay cả cái cửa hàng nhỏ xíu bằng lỗ mũi bán hoa quả của ông mà cậu ta cũng không tha. Sống ở đây nếu không ngoan ngoãn đóng tiền cho bọn chúng thì chắc chắn khó mà buôn bán làm ăn, đàn em của cậu ta sẽ tới gây sự. Vợ ông mất rất sớm, ông bôn ba khắp nơi mưu sinh để nuôi con gái, vài năm trở lại đây thì ông đưa con gái Chỉ Nhiễm chuyển đến vùng này định cư, mở một sạp hàng bán hoa quả rồi gặp cậu ta Trình Sâm đại ca. Theo như cái nhìn của ông, cậu ta không đứng đắn, đàng hoàng, thật sự rất hung hãn. Chắc chắn ông không bao giờ giao con gái rượu duy nhất cho một người như vậy. "Cậu... cậu Trình, Nhiễm Nhiễm nhà tôi..." "Tôi đến hỏi cưới, gả con gái ông cho tôi." Trình Sâm nghiêm nghị kiên nhẫn ngỏ lời giọng điệu có chút khô khan cứng nhắc. Ông sợ sệt nhìn Trình Sâm! Cưới? Cậu ta muốn lấy con gái ông ư? Tuyệt đối không thể, con bé vốn dĩ thuần khiết, nếu rơi vào tay cậu ta sẽ... Trông thấy ông không lên tiếng, bọn đàn em ở phía nhau nhướng mày nóng tính quát. "Ông già, ông không gả chị Nhiễm cho đại ca bọn tôi, ông xác định không còn thấy mặt trời đi." "Láo, dám ăn nói với bố vợ tao thế hả? Thu mã tấu vào." Trình Sâm nhíu mày, quay đầu liếc mắt nghiến răng nhắc nhở. Bọn đàn em biết điều vội vàng thu mã tấu, những âm thanh phát ra làm người ta khiếp đảm nổi da gà. "Bố vợ à, tôi rất có thành ý, tôi rất nghiêm túc." "Thúc Thúc, đại ca bọn tôi rất thích chị Nhiễm, vì chị Nhiễm mà ăn chay nhiều năm rồi." Một tên khác có khuôn mặt dữ dằn hô to. Ông nghe xong càng trở nên mơ hồ, mấy cái người này hôm nay làm sao thế? Trong lúc ông đang lúng túng khó xử thì đột nhiên con gái Chỉ Nhiễm mang cơm trưa đến, thấy trước cửa bố bị vây kín cô vội vã chạy đến chen vào. "Bố... bố không sao chứ?" "Nhiễm Nhiễm..." ông lo lắng kéo tay con gái. "Mấy người lại đến ức hiếp bố tôi?" Chỉ Nhiễm hung dữ hét thẳng vào mặt Trình Sâm. Đúng vậy! Trên đời này chỉ có một mình cô bé Chỉ Nhiễm là dám làm điều đó. "Tôi... không có, Nhiễm Nhiễm, tôi là muốn nói chuyện." "Nói chuyện? Chú khiến bố tôi sợ hãi đổ mồ hôi mà nói chuyện cái gì chứ?" "Tôi không có thật mà..." Bọn đàn em phía sau nuốt nước bọt, âm thầm đứng sang một góc, không dám lên tiếng khi thấy Chỉ Nhiễm xuất hiện. Mẹ kiếp, đại ca đã khúm núm thế kia thì bọn họ sao dám xí xớn to gan chen vào chất vấn chị dâu? "Chú mau ra khỏi đây." "Tôi không đi, tôi chưa có được câu trả lời từ bố em." "???" "Bố vợ, hãy gả Nhiễm Nhiễm cho tôi." "..." Chỉ Nhiễm há hốc miệng ngơ ngác nhìn bố rồi nhìn sang hắn. "Cậu Trình..." "Không, tôi không bao giờ lấy chú, chú mau cút ra khỏi đây." Chỉ Nhiễm không đợi bố nói xong đã giận dữ cắt đứt, quát vào mặt hắn. Trình Sâm mặt mũi tối sầm. "Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng chết hết cả rồi." "Nòng nọc là con gì?" "Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ." "Cút!" Trình Sâm mặt đen như đít nồi, nhăn nhó nhướng mày lạnh giọng đuổi. Đúng là nuôi một lũ ăn hại, dám to gan bêu xấu Đại Ca mình thế đó? Bọn đàn em đang ôm bụng phá cười nghe hắn nghiêm giọng liền im phăng phắc. "Tớ thấy đúng đấy chứ! Cậu quạo cái gì" Bác sĩ Mộ cong môi mỉm cười châm chọc. Trình Sâm liếc mắt lườm, hắn huých tay ngụ ý đuổi, giọng chán ghét đáp. "Cậu thì biết gì, mau về với bệnh nhân của cậu đi, ở đây tớ có bé cưng Nhiễm Nhiễm chăm sóc rồi." Dứt lời, hắn hẩy chăn phủ kín người nghỉ ngơi. Ông trời cuối cùng cũng giúp hắn có cơ hội tiếp cận Chỉ Nhiễm. Hôm nay đang lúc đi trên đường, vô tình nhìn thấy chiếc ô tô có nguy cơ lao vào bố cô, hắn không màng tính mạng chạy đến cứu. Nhờ vậy bây giờ hắn được ở cạnh cô. Người ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hắn sẽ lợi dụng thời điểm này để cô có tình cảm với hắn. Bác sĩ Mộ không nói thêm gì nữa, anh bỏ lại vài viên thuốc ở trên bàn rồi rời khỏi phòng. *** Sập tối. Chỉ Nhiễm lo cho bố xong xuôi thì đem cháo và canh bồi bổ vào viện. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vô trong, phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hai tên đàn em, và hắn thì đang nằm trên giường. Vừa nhìn thấy Chỉ Nhiễm hai tên đàn em ngay lập tức đứng lên khỏi ghế lễ phép cúi chào. Chỉ Nhiễm khẽ gật một cái, xong liền đặt lồng đựng thức ăn xuống bàn. Trình Sâm nở nụ cười, ôn hòa lên tiếng. "Nhiễm Nhiễm, em đến rồi à?" "Tôi mang thức ăn cho chú này, chú ăn đi." Hắn nghe xong thì ngồi dậy, chậm rãi tựa lưng ở phía sau, há miệng. Chỉ Nhiễm nhíu mày ngơ ngác, đứng đực ra nhìn hắn. Mãi không thấy cô tiến lại, hắn xụ mặt tỏ vẻ vô cùng đáng thương. "Tay chân tôi thế này làm sao mà tự ăn được?" "..." Chỉ Nhiễm ngờ nghệch liếc mắt nhìn sang hai tên đàn em của hắn như đang trông đợi gì đó, bỗng dưng hắn bình thản nói tiếp. "Em đút cho tôi đi!" Nói xong hắn lại tiếp tục há miệng chờ. Cái ông chú này thật quá đáng! Chỉ Nhiễm mím môi cắn răng nhẫn nhịn, thầm nghĩ người ta là ân nhân đã cứu bố, cô lầm bầm không được nóng giận, không được nóng giận. Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, thôi thì cứ tưởng tượng đang trả nghiệp đi. Một tháng kết thúc, hắn khỏe lại, không ai nợ ai. Chỉ Nhiễm bê cháo lên, đang định đút cho hắn thì cửa phòng bệnh mở tung ra, bước vào là một người đàn ông, quần áo khoác trên người vô cùng giản dị, tay còn xách theo thứ gì đó, anh ta nhướm mày giận dữ nhìn chằm chằm về phía Trình Sâm. Mẹ kiếp! Rõ ràng hẹn buổi trưa đến xưởng giải quyết vấn đề địa bàn bảo kê, thế mà chả trông thấy đâu, hại Giai Thụy sấp mặt, bận túi bụi xử lý một mình. Còn hắn thì lăn vào đây thảnh thơi đây băng bó tay chân như thằng đần vì phụ nữ. "Trình Sâm! Mày vẫn còn sống cơ à? Làm ông đây tốn tiền mua nải chuối xanh..."